Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Tản mạn: Tuổi thơ tôi là.....

"Tuổi thơ tôi là....." tái hiện những kỷ niệm tuổi thơ nơi thôn quê thời chăn trâu, thả diều. Hãy cùng các giả thả thuyền trên dòng sông tuổi thơ.
Tuổi thơ tôi là những ngày rong ruổi triền đê thả diều, là những chiều vắt vẻo lưng trâu với tiếng sáo diều vi vu, là những ngày mùa bận rộn lạch cạch tiếng xe trâu với cánh đồng lúa chín bạt ngàn thẳng cánh cò bay.
Tuổi thơ tôi là.....

Tuổi thơ tôi là những ngày rong ruổi triền đê thả diều

Tuổi thơ tôi là những bông cỏ may bám đầy quần mỗi khi chơi chọi gà với chúng bạn để rồi tối về ngồi gỡ từng cánh cỏ sao cho khỏi ngứa, là những trưa tắm sông ngụp lặn, những chiều bắt cá, bắt tép.

Tuổi thơ tôi là sự ngóng chờ mẹ đi chợ về với túi kẹo gỗ làm bằng mật mía chỉ 500 đồng, sao mà ấm áp, sao mà ngọt ngào đến thế. Để rồi 15 năm sau khi bước chân ra thành phố vẫn nhớ mãi cái hương vị ngọt ngọt dai dai của nó.

Tuổi thơ tôi là những trận đòn mẹ đánh vì tội trốn ngủ trưa đi chơi giữa trời nắng để tối về lại lên cơn sốt hầm hập làm mẹ trằn trọc suốt đêm không ngủ vì lo cho con.

Tuổi thơ tôi là những ngày chăn trâu cắt cỏ với hàng chục vết đứt ở ngón tay trỏ, là những ngày miệt mài bên bàn học với chiếc đèn dầu đêm đông, với chiếc quạt nan giữa đêm hè, là quyết tâm vào Đại học để thoát cảnh nghèo.

Tuổi thơ tôi là vị cay cay của nồi rượu gạo mẹ vất vả nấu mỗi ngày để kiếm thêm đồng ra đồng vào, để cho con được bằng bạn bằng bè.

Tuổi thơ tôi gắn liền với những trò chơi truyền thống: nhảy dây, cầu trượt,....


Tuổi thơ tôi là hương vị nồng ấm của miếng trầu phả ra từ người nội gợi nhớ về sự tích trầu cau, là cô Tấm thảo hiền bước ra từ trong quả thị thơm, là chàng Thạch Sanh dũng cảm cứu nàng công chúa, là tiếng đàn "tích... tịch... tình... tang...", là anh Khoai hiền lành chăm chỉ, là những lời ru ầu ơ...

Tuổi thơ tôi là những ngày trên lưng nội cõng đi chơi, là hai anh em ăn chung một quả ổi, là bàn tay anh dắt em đi học những ngày đầu tiên, là sự ghen tị với bạn bè về những bộ quần áo mới, về gói quà ăn vặt.

Tuổi thơ tôi là những ngày bố cặm cụi bên bàn học dạy con tập đánh vần ê a, là "chữ O tròn như quả trứng gà. Ô đội nón, Ơ thì thêm dâu". Là thất bại đầu đời khi trượt kì thi học sinh giỏi lớp 5, là những giọt nước mắt giấu sau cánh cửa mỗi lần ba mẹ cãi nhau, là giọt mồ hôi ướt đẫm lưng mẹ, là nếp nhăn hằn trên khuôn mặt khắc khổ của ba.

Tuổi thơ của tôi là những đêm ngắm trăng, ngắm sao qua khung cửa sổ, là những cơn gió mát của đồng nội, là hương lúa nếp vang lừng đường đi.

Tuổi thơ của tôi là những ngày bắt dế, săn chuột trên đồng, là những chiều trộm ngô hun khói rồi ba bốn cái đầu chụm lại và tranh nhau ăn.

Tuổi thơ tôi nhọc nhằn, vất vả với những công việc của con nhà nông, với que kem chỉ 200 đồng, với tệp bánh giấy xanh, đỏ, tím, vàng... tuổi thơ tôi không có những robot, không có siêu nhân cũng không có những búp bê sành điệu. Tuổi thơ tôi chỉ là cái cù, cái khẳng, chỉ là quả cà với 10 cái que được vót từ miếng nứa thừa.
Tuổi thơ tôi không có khái niệm nhà cao tầng, những tòa tháp chọc trời.

Tuổi thơ tôi không có khái niệm nhà cao tầng, những tòa tháp chọc trời.

Tuổi thơ tôi không có khái niệm nhà cao tầng, những tòa tháp chọc trời. Tuổi thơ tôi là mái nhà dột đầy nước mỗi khi mùa mưa về, là những tia nắng xuyên qua mỗi ngày hè, là bầu trời thu nhỏ khi ngồi trong nhà ngắm qua khe hở của mái tranh cũ kĩ.

Tuổi thơ tôi không có những ngày học ngày học đêm, không có những ca học thêm đắt tiền, không có thầy Tây dạy tiếng Anh. Nhưng tuổi thơ tôi có những người bạn đi bộ cả mấy cây số cắp sách tới trường, tuổi thơ tôi có tình bạn thân thiết, có sự sẻ chia ngay khi cả một cái kẹo, một tờ giấy nháp.

Tuổi thơ tôi đầy thiếu thốn nhưng cũng giàu lắm. Chúng tôi thiếu những thanh kẹo sô-cô-la, thiếu những cái bánh bông lan đắt tiền nhưng chúng tôi giàu lắm sự chân thành, sự quan tâm vô tư, hồn nhiên của những đứa trẻ lam lũ dành cho nhau, chúng tôi giàu lắm tình cảm và sự thương yêu.

Tuổi thơ tôi là thế đấy! Thèm lắm được một lần quay trở lại tuổi thơ tôi để được chơi trò đuổi bắt dọc triền sông, để được nũng nịu trong vòng tay của bà, để hai anh em lại cắn chung một quả ổi, để những ngày mưa một tay xách dép một tay xoắn quần bì bõm trên con đường đất lầy lội đến trường.

Thương lắm tuổi thơ ơi! Nhớ lắm tuổi thơ ơi! Một phần cuộc đời của ta! Xin đừng bao giờ quên nhé!

1 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
;